Nhớ lắm nhớ ngày mới bước vào lớp 10, hôm đi tập trung khi từ nhà khởi hành cho một buổi nhận lớp với ước mong “Cầu mong mình được vào lớp chọn”. Hồi đi thi vào lớp 10 do học hành chểnh mảng thi được mỗi 43,5 điểm trong khi đó bạn bè đa số đều trên 50. Rất may năm đó trường thường tín tổ chức thi vào lớp chọn vì số học sinh đạt điểm khá sàn sàn nhau (Trời phù hộ rồi @@) lúc đó chỉ biết mục tiêu trước mắt đó là hết mình để thi vào được lớp chọn vì theo suy nghĩ của mọi người thi vào lớp chọn sẽ có tương lai rộng mở, tỉ lệ đỗ đại học cao hơn, chính vì thế tôi lao vào học hết mình. Đúng là ông trời không phụ lòng kẻ quyết tâm tôi đã được chọn vào lớp A6 trường thpt Thường Tín, hôm đó do quá đông người tôi đứng ngoài còn nhờ đứa bạn chen vào xem hộ danh sách các lớp nó báo thế mình cũng cảm thấy vui lúc này chưa biết lớp chọn văn nó ra sao cứ lớp chọn là được rồi. Một lúc sau có hiệu lệnh của nhà trường lớp nào xếp hàng vào lớp đó nghe một số điều thầy giáo nói trên lễ đài của trường nhưng mình ngồi xa quá coi như không nghe thấy gì, một điều đáng ngạc nhiên là một hàng dài toàn con gái lẻ loi có mỗi một mình là con trai lúc đó còn có 1 thằng nữa nhưng nó chưa đến, lúc ấy nghĩ đã run rồi, cảm giác lo lắng và hơi sợ nữa. Sau khi nghe thầy hiệu trưởng xong, lớp nào về lớp đó theo sơ đồ của phòng học đã được chỉ định sẵn. Lên lớp may mà còn có quen một số người đã từng học cùng ở lớp ôn Tiếng Anh HSG lớp 9 và có 1 bạn cùng lớp hồi cấp 2 học cùng không thì độ run và sợ hãi nhân đôi mất, một lúc sau mới thấy 1 thằng nữa cùng lớp bước vào, ( hehe có thằng làm bạn rồi) Cô giáo bước vào lớp nhìn cô giáo lúc ấy sao hiền thế, vẻ mặt cô hiền nhất trong các cô giáo mình đã từng học. Cô bước vào lớp và giới thiệu về bản thân sau đó lần lượt các mem trong lớp giới thiệu về mình. Tôi còn nhớ như in lời của bạn lớp trường và thằng bạn cùng lớp giới thiệu về bản thân. Lớp trưởng: “Chào tất cả các bạn tên mình là Lê Thu Thảo…..vì thích mộng mơ nên mình yêu thích môn văn….” Còn thằng bạn mình “ …..Tên mình là Nguyễn Đức Lợi……Thần tượng của em là Gonzalo Higuaín…..”. Rồi tới lượt mình, ôi ngại quá vì mình lần đầu tiên đứng trước một rừng con gái đó đã là áp lực quá lớn rồi, trong khi ấy các bạn biết mình có thân hình khá là béo do vậy không tự tin cho lắm khi đứng trước đám đông sợ làm trò cười cho thiên hạ thì muối mặt mất @@. Cuối cùng cũng giới thiệu qua loa rồi ngồi xuống mặt đỏ bừng trước bao ánh mắt đang nhìn vào chắc các bạn lớp mình lúc đó đang có suy nghĩ “ôi sao thằng này béo thế” ( đoán thế nhé trúng thì trúng ko thì thôi hehe). Tất cả mọi người làm quen với nhau xong cô giáo sắp xếp lại chỗ ngồi cho mọi người vì thân hình to béo của mình nên cô đã xếp tôi ngồi cuối, còn thằng bạn bên kia cũng ngồi cuối, 2 thằng mỗi thằng cầm đầu 1 dãy @@. Như vậy đã kết thúc được buổi nhận vào lớp 10. Bước chân ra về với suy nghĩ “Thôi thế là từ nay sẽ không còn được đá bóng thường xuyên như hồi cấp 2 nữa, xong rồi”. Về tới nhà kể với bố mẹ: “Hôm nay con được vào A6 lớp chọn Toán, Văn, Anh, nhưng lớp con chỉ có 2 thằng con trai thôi. Bố mẹ cười và bảo ko sao miễn là học tốt là được.
Buổi học đầu tiên bước tới trường vì chưa có đồng phục nên chỉ mặc áo phông quần bò đến trường. Khi ra về gặp một thầy giáo to béo (Thầy Thông) gọi lại bảo lần sau đi học mặc áo phông trắng vào, mình chỉ vầng và bỏ ngoài tai luôn, vì hồi cấp 2 toàn quần ngố và áo cộc tay đi học thôi. Hehe. Hôm sau, vừa mới khoác cặp vào trường với tư thế ung dung bỗng nhiên có một giọng vô cùng trầm quát: “ Anh kia áo trắng đâu ra khỏi cổng” xin mãi thầy cũng không cho hôm đó trời mưa to đành phải đứng nhờ nhà bác Sử bán bành mỳ gọi điện cho bố mang lên, đợi mãi không thấy bố mang lên cố vào xin thầy thầy cho vào, lúc vào lớp được 1 lúc thấy bố gọi điện bảo mang áo đến rồi gửi bác bảo vệ cầm hộ. Sau hôm ấy chấp hành đầy đủ các nội quy luôn, ma mới nên cũng nhớ đời vụ quên đồng phục.
Do nghe các anh chị lớn hơn nói vào cấp 3 ghê hơn cấp 2 nhiều, thấy thế cũng hơi sợ, giáo viên nào mới vào cũng thấy lo vì mới lên cấp 3 mà. Ngồi không giám ho he gì @@. Nói thật vào lớp đông con gái tính mình lại hay lạ không nói chuyện với ai nên 1 tuần rồi mới biết tên bạn ngồi bên cạnh. ( bỏ quá cho chứ tôi vô tâm lắm). Ngoài thời gian học, ra chơi chỉ làm bạn với cái điện thoại di động mà thôi, đôi lúc thì nc với thằng Lợi ở dãy bên, sau này nó mới xin được chuyển sang bàn mình 2 thằng cho vui. Ngày đầu mới vào mình sợ và kinh nhất là bộ tứ của lớp ngồi cùng bàn: “Châm, Chi, Ly, Ngọc Linh” cứ ngỡ bọn này nó phải gấu nhất lớp ý, nói chuyện thì không ai bằng, cộng thêm chửi bậy nữa. hehe. Sau này lại khác các bạn ấy không như mình nghĩ.
Đang nói tới chuyện bốn cô bạn cùng lớp: “ Chi, Ly, Châm, Ngọc Linh”, tuy họ là những học sinh có tính tình là vậy nhưng bên trong họ vẫn có lòng tự trọng, có cái tôi riêng của mình. Tôi nhớ không nhầm học được 2 hay 3 tuần do tình trạng bị nhắc vì nói chuyện nhiều, bốn người họ tự giác xin phép cô giáo chủ nhiệm cho tách riêng ra mỗi người một nơi để không làm ảnh hưởng tới thi đua của lớp. Từ khi đó, tôi hoàn toàn nghĩ khác về 4 người bạn này, trong mắt tôi họ là những người thẳng thắn và là người sống biết điều, không như một số bạn nữ khác mà tôi đã từng gặp và tiếp xúc trước đó. Tôi cũng không biết họ nghĩ gì về tôi nhưng vào thời điểm đó tôi cũng chưa có những ấn tượng gì để cho lớp chú ý tới. Đặc biệt tôi nhận ra 1 trong 4 bạn này, có người tôi đã từng gặp hồi cấp 2 khi đi ôn thi HSG lớp 9 trên trường THCS Thường Tín, đó là bạn Hoàng Linh Chi, nhìn bạn khá xinh nhưng có ấn tượng mà tôi không bao giờ quên hồi cấp 2 tôi bắt gặp( xin phép giữ bí mật nhé @@). Giờ đây chắc các bạn cũng đang đọc những dòng hồi ký này tôi đang viết và có lẽ chuyện này tôi đã nói với Chi rồi, ai muốn biết rõ thì gặp bạn ấy nhé.
Học được vài tuần thì trường bắt đầu tổ chức buổi lễ khai giảng, tôi nhớ như in những kỉ niệm của buổi tổng duyệt toàn trường làm tôi nhớ mãi suốt cuộc đời học sinh của mình, nghĩ lại giờ vẫn thấy hồi đó sao trẻ con đến vậy. Hôm đó vào buổi chiều nhớ không nhầm là mùng 3/9/2010 toàn trường tập duyệt buổi cuối cùng chuẩn bị cho buổi khai giảng chính thức, chiều hôm đó nắng rất to, nhà trường yêu cầu mỗi lớp cử ra 2 bạn trông xe của lớp mình còn tất cả ra sân tập, tôi và thằng bạn cùng lớp đặt cọc với lớp trưởng cho 2 thằng trông xe để đỡ phải tập :D. Đang trông xe ở nhà để xe thấy tiếng của 1 con bé nào đó nói: “2 cậu ra ngoài sân tập đi tớ trông xe cho” kết quả là 2 thằng phản lại: “không cậu ra đi bọn tớ bảo lớp trưởng rồi, sau đó 2 thằng cười” Nhìn mặt cô bé đó rất bực mình 1 lúc sau khi thằng bạn mình đi ra chỗ khác mình và bạn gái đó cãi nhau một hồi dài, sau vụ đó mình biết 2 người sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Chuyển từ cậu tớ sang mày tao rồi nhé @@. Bạn này các bạn biết là ai không, tên bạn đó là: Phương, quê bạn ở tự nhiên (nếu phương đọc đoạn này thì đứng ôm bụng cười nhé @@ tao viết rất đúng đấy hehe) và rồi cho tới khi khai giảng chính thức mình vẫn tiếp tục ngồi trông xe với Phương, chẳng ai nói với ai bất kỳ điều gì vì 2 đứa như kẻ thù không đội trời chung rồi mà. Buổi khai giảng kết thúc mình ra về tâm trạng cảm thấy băn khoăn khi chưa vào lớp đã đắc tội với 1 girl lớp mình rồi.
Như vậy đó thời gian không bao lâu mình có quen 1 cậu bạn qua diễn đàn ThptThuongTin.Net hồi đó mình làm BQT bên đó. 2 thằng cùng có sở thích và đam mê Công Nghệ Thông Tin. Bạn đó tên là Đặng Văn Long hồi đó học A4 nhưng giờ đã chuyển sang A2 rồi. 2 thằng bắt tay và cùng nhau xây ý tưởng thành lập một diễn đàn đó chính là Teen Thường Tín. Trải qua bao nhiêu sự thay đổi diễn đàn giờ đã và đang phát triển (TeenThuongTin.Vn) đôi khi 2 thằng vẫn có nhiều tranh cãi, nhiều ý kiến bất đồng nhưng ko sao điều đó làm cho cả 2 hoàn thiện hơn nữa trên con đường vươn tới thế giới công nghệ. Từ khi quen nhau và biết nhà Long cách nhà mình cũng ko xa nên 2 thằng thường xuyên đi học cùng nhau, và tới tận bây giờ vẫn đi với nhau hằng ngày. Chuyện bàn bạc trên đường đi toàn là chuyện liên quan tới công nghệ thôi, ít khi bàn tới chuyện trai gái như mấy bạn học sinh vẫn thường hay để tâm đến @@.
Nghĩ tới đây mình nhớ tới thời điểm đầu năm học sau khi khai giảng, các bạn gái lớp mình đã coi mình như kẻ thù số 1 luôn. Chắc mọi người trong số các bạn đang đọc truyện của mình cũng biết. Để tác nghiệp bên diễn đàn Thpt Thường Tín, mình có chụp lén mấy bạn gái lớp mình đặc biệt là bạn lớp trưởng @@ tung lên diễn đàn cho mọi người cùng xem. Mình nhớ là hôm đó các bạn đang đánh bài thì mình cầm máy điện thoại lên tia được vài pic và một số bức ảnh của các bạn khác nữa. Việc này làm mình tới bây giờ vẫn thấy trong lòng hối hận, sao ngày đó lại làm điều dại dột đến vậy. Từ lúc đó trở đi tất cả đều đề phòng cao độ khi mình cầm máy nhắn tin cũng có vài đứa tránh né, thực sự lúc ấy mới thấy sự đau khổ của kẻ bị tẩy chay. Như các bạn đã biết tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa mà @@ những hành động đó lan truyền sang các lớp khác nhanh như gió mùa đông đầu mùa kéo về, đi đâu cũng bị đề phòng và bị nhìn. Mình nhớ có 1 bạn ở A5 sang chơi mình mới giơ điện thoại lên chưa chụp bạn đó đã chạy tót về lớp, mình ngẩn người ra. Lúc ấy dần dần đã hiểu về những hậu quả mình gây ra rồi. Nếu lúc ấy các bạn dùng facebook nhiều có lẽ đã lập hội Anti mình rồi (Hội những người anti Thằng Việt Anh A6 Trường Thpt Thường Tín) @@. May mắn lúc đó face chưa nổi lắm. Sau một thời gian dài bị tẩy chay, sống trong lớp buồn ơi là buồn, không nỗi buồn nào tả được đâu các bạn ơi. Rồi mình nhớ đã đắc tội với bạn Hoàng Linh Chi ( Tiện không nói ra ở truyện nhé hehe). Nhân dịp vào Noel 2010 cả lớp nhảy múa chào mừng mình ngồi im ko nói 1 tiếng nào, cũng chẳng ai thèm nói chuyện với mình. Khi cô giáo vào lớp và cùng nhau tổ chức đón mừng giáng sinh, mình nhớ cô giáo nói 2 bạn nam có ý kiến gì với các bạn và lớp ko nhỉ, cả lớp im lặng khi đó. Nhân cơ hội này, mình đứng lên nói: “xin lỗi các bạn cùng lớp trong thời gian vừa rồi với những lỗi tớ đã gây ra, mong các bạn tha lỗi cho tớ, đặc biệt tớ xin lỗi bạn Thảo (lớp trưởng), Bạn Chi với những gì tớ đã làm ming các cậu tha thứ” mình lúc ấy cũng sắp khóc rồi 2 bạn Chi vs Thảo bỗng rơi nước mắt (có lẽ các bạn giờ này đang rất xúc động những lời tớ nói). Lân đầu tiên tôi làm các bạn nữ rơi nước mắt, những dòng nước mắt trước những lời nói từ đáy con tim tôi chưa bao giờ đứng trước đám đông nói ra được. Tuy vậy giờ đây mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau lúc đó mọi người nhìn mình với con mắt thiện cảm hơn nhiều. Sau buổi học hôm ấy mình mời tất cả đến nhà mình chơi, hát karaoke.
Thế đấy, trong cuộc sống không ai không mắc những lỗi lầm và biết tha thứ cho nhau để tình bạn thêm thắm thiết hơn, những lỗi đó khắc sâu trong tâm trí tôi, có lẽ những người bạn của tôi cũng ko còn nhớ tới những tình tiết sảy ra một cách chi tiết như tôi được. Tuy là một người có trí thông minh chưa phải cao những tôi là người nhớ rất dai ( không thù dai nhé @@). Trong quãng thời gian học lớp 10 có rất nhiều chuyện vui và chuyện buồn. Kể chuyện buồn trước nhé,. Tất cả các bậc đàn anh đi trước từng nói rằng, bất kỳ thằng con trai nào học ở lớp văn dần dần sẽ bị nhiễm một số tính cách của con gái hay như nói nôm na là bị BĐ (Gay) thế nhưng trong thâm tâm mình luôn khẳng định rằng ko bao giờ có chuyện đó sảy ra đối với mình. Có lẽ, nhiều người trong khối lúc ấy và cả tới bây giờ vẫn luôn có tư tưởng đó, xin lỗi các bạn các bạn đã nghĩ rất lầm rồi đấy đối với tôi tất cả đều thật sự vô lý, nếu ai có bị nhiễm thật cũng chỉ do họ bẩm sinh hoặc con người đó đầu óc họ thật sự có vấn đề. Áp lực nhất và khiến tôi ngại nhất là vào những buổi tập thể dục ở sân trường cùng một số lớp đàn anh và cùng khối, họ nhìn tôi và thằng bạn cùng lớp như 2 sinh vật lạ như chưa từng nhìn thấy, đôi lúc họ còn chỉ chỏ nữa. Tôi tự nhủ rằng không sao, qua thời gian họ sẽ biết mình không như thế, không việc gì phải ngại, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi. Trong lớp nhiều lúc cũng chán có 2 thằng con trai lại bị tách mỗi thằng 1 dãy, tôi và thằng bạn của tôi xin cô giáo cho 2 thằng ngồi gần nhau với điều kiện cô giáo đưa ra là không được nói chuyện. Lúc đó còn gì vui hơn nữa 2 thằng cùng hô vang: Vâng !!! keke. Từ hồi đó không khí như thay đổi hẳn 2 thằng ngồi gần nhau nói chuyện về các chủ đề rất hợp nhau nào là bóng đá, game, đôi khi còn bàn bạc về chuyện mà chỉ những người đàn ông mới hiểu và tâm sự.( đừng nghĩ xấu đoạn này nhé @@). Có 1 kỉ niệm mà tôi nhớ mãi tới tận bây giờ, hôm ấy tôi và thằng bạn ngồi trêu nhau, trợt thấy cái mũ của nó ngứa mắt quá tôi cầm lên và nói: “Mày thách tao vứt mũ này qua cửa sổ không” nó cũng mạnh mẽ phát ngôn: “Thách” mình cũng chơi thâm không kém, nhanh và gọn vứt thẳng ra cửa sổ, trời hôm đó lại mưa nữa nên không còn cách nào cứu vớt được. Hậu quả là tôi phải bắt đền nó 10k. her her, không hiểu sao lúc ấy nó cũng lấy nhỉ ? (nếu mày đọc đoạn này thì đừng có bực nhé vì tao chỉ ghi lại sự thật thôi, cũng là kỷ niệm của anh em mình lúc còn học với nhau.), đôi lần tôi cả nó cũng có những xích mích với nhau có lần tí nữa thì dẫn tới đánh nhau, không biết bây giờ mày còn nhớ nữa không. Hehe. Giờ nghĩ lại vẫn thấy hài vô cùng, tất cả đã qua rồi nhé nhắc lại để lưu dấu những kỷ niệm thôi. Về thành tích học tập hồi đó tôi đặc biệt dốt môn toán, có lẽ là nhất khối mất, cho dù học đến đâu đi chăng nữa vẫn chỉ hiểu rất chậm, môn văn nữa cũng xếp vào tốp ngu ở lớp chứ chẳng vừa, môn tiếng anh gọi là tạm ổn . Học kỳ I năm đó tôi bị học sinh trung bình. Không nỗi đau nào bằng nỗi đau này cả vì từ học lớp 1 tới lớp 9 đạt thành tích đều là hsg chính vì thế trên đường đạp xe đi về tôi như thằng mất hồn, có lẽ lúc ấy là cũng quẫn bách nhất của cuộc đời. Nghĩ đến đó tôi muốn phát khóc quá, nghĩ tới bố mẹ đi họp vẫn tự hào vê thằng con trai đến giờ này nó lại đổ đốn đến như thế này. Nghĩ đi nghĩ lại tôi chấn an tinh thần lại, không sao hết mình cố gắng hơn là được, không phải nghĩ ngợi nhiều, rất may là học kì I không họp phụ huynh, chỉ họp phụ huynh đầu năm và cuối năm vẫn còn có cơ hội cho mình, chính vì thế tôi tiếp tục cho sự nỗ lực tiếp theo của một học kỳ, may mắn là cuối kỳ đạt điểm đủ để đc học sinh tiên tiến thế nhưng điểm văn và toán cũng không khá hơn được là bao nhiêu. Nhớ không nhầm văn đc 6,8 và Toán được 5,7, một kết cục đau đớn. Nghĩ đến lúc bố mẹ đi họp phụ huynh chắc xấu hổ lắm đây, mình phải chuẩn bị tâm lý trước mới được. Nghĩ tới đây, tôi lại nghĩ chắc các bạn cùng lớp đang cười mình lắm đây, 1 mình giữa 1 rừng hoa mà học dốt đến như thế, tới lớp rất ngại khi nhìn thấy ánh mắt ai đó đang nhìn mình, đầu óc thời điểm ấy rồi bời hết mức, đêm nằm vẫn hay thường suy nghĩ về hiện tại và tương lai. Từ khi đó, áp lực học tập càng ngày càng dồn nén hơn nữa khiến cho bản tính ngày nào cùng mình mất hết, mặt lầm lì hơn rất nhiều, tính trầm hơn nữa rất ít cười và nói chuyện công thêm nữa là tính tình từ hồi đó tới giờ cục hơn xưa (bản chất từ ngày xưa tính đã cục cằn @@). Sống nội tâm hơn bất kỳ ai, tôi nói thật khi tiếp xúc với ai hay nhìn cách nói chuyện và hành động của họ đã đoán được bản chất con người họ rồi, có lẽ tôi chẳng bao giờ muốn nói ra điều đó trước mặt họ. Có lẽ con mắt thẩm mĩ của tôi không được tốt lắm chính vì vậy ko nhìn nhận đúng được vẻ đẹp hay style đẹp và phù hợp, ăn mặc rất giản dị đôi khi thấy mình còn lôi thôi nữa do vậy cũng ngại, cộng thêm ngoại hình to béo làm mất tự tin khá nhiều.
Những ngày tháng học sinh trôi qua nhanh, mới đó thôi đã bước vào lớp 11. Trong quãng thời gian này cũng không ít những kỹ niệm ngang qua đời học sinh của tôi. Hôm nay ngồi đây ngẫm nghĩ viết lại những dòng hồi ký, những gì tôi nhớ nhất, cho dù hôm nay tâm trạng không được vui cho lắm.
Bước vào lớp 11, tất cả mọi thứ quá quen thuộc rồi, 1 năm đã quen với những nỗi buồn mà đứa con trai nào cũng hiểu ở cái tuổi này. Như các bạn cùng khối, có thể có những niềm vui từ trái bóng hay đôi khi bạn bè mấy thằng rủ nhau đi chơi, tâm sự thế nhưng với tôi chuyện đó giờ quá xa vời. Đôi lúc cũng buồn lắm nhưng ko sao, phải cố tìm ra được niềm vui nào đó trong lớp chứ chẳng nhẽ cứ buồn mãi hay sao. Tôi nhớ có 1 sự kiện làm xua đi nỗi buồn bao ngày tháng qua đó là giải bóng đá khối 11 do các bạn 11a9 đăng cai tổ chức. Lúc đó diễn đàn Teen Thường Tín do tôi quản lý đang trong giai đoạn được nhiều người chú ý và biết tới. Đó chính là kênh thông tin nơi mà giải bóng đá cập nhật tin tức thường xuyên nhất, hay các bạn thường nói là bản quyền bóng đá chỉ có ở Teen Thường Tín (TeenThuongTin.Vn). Tôi còn nhớ mãi trận đầu tiên khai mạc, tuy tôi không tham gia vào đội bóng nào của khối nhưng các bạn đã tin tưởng và cử ra bắt trọng tài, lúc đó cũng vui và them vào là 1 chút áp lực đè nén. Có tự hỏi răng: “Nếu mình không bắt tốt liệu có bị sao ko đây, chúng nó chửi cho thì ngại lắm” thế nhưng vẫn phải cố gắng chứ. Hehe Vượt lên chính mình. Sau giải đấu đó anh em trong khối biết nhau hơn, thân thiện với nhau hơn. Nhiều lúc nghĩ giá như hồi đó tìm hiểu kỹ hơn ko thi vào lớp văn chắc giờ này cũng chung niềm vui với các bạn rồi. Chuyện bóng bánh tạm gác lại nói tới chuyện học tập nhé. Đầu năm lớp 11 tự hứa với lòng mình, học kỳ này sẽ chú tâm học hành thật tốt, không thể để giống năm lớp 10 được. Thế nhưng không hiểu vì sao học kỳ 1 lớp 11 là quãng thời gian u tối nhất, học hành chểnh mảng, học toán càng ngày càng dốt, tât cả các môn nản cũng không buồn học gì hậu quả cuối cùng cũng đến học kỳ 1 hstb công thêm môn toán thấp nhất lớp luôn. Lúc ấy nói thật lúc đầu cứ trách cô giáo dạy toán, sau một đêm nằm suy nghĩ về bản thân tất cả điều đó đều vô lý, học dốt hoàn toàn đều do mình gây ra. Nguyên nhân chính đó là niềm đam mê công nghệ điên cuồng mà gây ra, dồn hết tâm trí vào nghiên cứu công nghệ, thức đêm không học hành gì mà chỉ để ý tới những kiên thức mà công nghệ thông tin mang lại, đó là 1 điều dại dột vô cùng, nhưng trong cái dại nó cũng ẩn chứa đc nhiều cái có lợi đấy @@.
Do kết quả thấp tôi đã có quyết định mang tính cá nhân và gia đình, tôi xin bố mẹ cho được chuyển xuống lớp bình thường học để có thời gian đi học thêm môn toán nhiều hơn nữa. Thế nhưng, cô giáo chủ nhiệm cũng khuyên ngăn rất nhiều, nhiều lời nói của cô giáo làm tôi động lòng, biết ơn cô rất nhiều. hơn thế nữa cô giáo làm tôi cảm động hơn nữa đó là cô Nhung dạy tiếng anh, khi nghe tin tôi có ý định chuyển lớp, cuối tiết học hôm đó cô gọi tôi ra nói chuyện, thật sự lúc đó chỉ biết nghe cô nói và suy nghĩ, những lời nói của cô tới giây phút này em mãi mãi không quên, nếu như cô có đọc đến đoạn này sẽ hiểu cho những suy nghĩ của em nhé! Mà có lẽ cô không dung facebook @@. Ngay lập tức tôi quyết định ngay với cô là sẽ không chuyển lớp nữa. Tự hứa rằng sẽ không bao giờ còn có ý định chuyển lớp nữa, trừ khi cô giáo chủ nhiệm mời ra khỏi lớp thì em phải ra đi mà thôi. Trong suốt quãng thời gian này có những bạn bè tốt luôn luôn bên tôi, cho tôi những lời khuyên thực sử bổ ích. Người đầu tiên tôi nhắc đến trong tự truyện đó là bạn Liên, bạn đã giúp tớ rất nhiều, tớ rất cám ơn bạn. Rồi sau đó đến Chi, Quỳnh, Lan, Cả ngố (Lớp Trưởng), Trần Thảo.. luôn sát cánh bên tôi trong suốt những thời gian tăm tối nhất của quãng đời học sinh. Nếu như hồi cấp 2 thì bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi đối với tôi thế nhưng cấp 3 rồi, mạnh mẽ hơn rồi, tự tập chấp nhận với những gì mà cuộc sống cho ta, những khó khăn trải qua trong đời.
P/s: Còn nữa nhưng do mất data máy tính nên tạm thời chỉ còn có như này thôi công thêm xóa nick facebook nên mất hết rồi.
{ 0 nhận xét... read them below or add one }
Đăng nhận xét