Ngay từ lần nói chuyện đầu tiên của chúng ta, tớ đã thật sự cảm thấy rung rinh trước cậu. Tớ, một con bé rụt rè, tự ti còn cậu, cũng rất xứng đáng là một hotboy của lớp.Không chỉ vì tính cách khó hiểu cùng khả năng giao tiếp kém của mình, tớ thậm chí còn có mọt ngoại hình dưới mức trung bình, hay nói thẳng ra là xấu trong khi cậu sáng láng, cao ráo. Và vì như vậy, tớ sẽ chẳng bao giờ nói với cậu rằng tớ thích cậu.
Cậu ngồi ngay trên tớ. Cậu nói chuyện rất nhiều, cậu khiến tớ cảm thấy vui và cực thoải mái. Cậu với thằng bạn như một cơn gió lạ thổi bay cái bầu không khí tẻ nhạt của một cái tổ toàn con gái nhưng hiếm khi nói chuyện với nhau. Không biết từ lúc nào cậu gắn kết mọi người lại, và chính cậu mang đến cho tổ mình cái tên mới "xóm dưa lai tạp ". Tớ , vô hình chung bị cuốn theo những câu chuyện của cậu, trở nên nói nhiều hơn hẳn. Bởi tớ muốn nói chuyện với cậu, và tớ sẽ nói thật nhiều với cậu. Nhưng rồi tớ bị dội một gáo nước lạnh khi có một bạn gái nói rằng tớ chỉ đang cố thu hút sự chú ý của cậu mà thôi. Tớ quyết định sẽ không nói chuyện với cậu quá năm phút mỗi ngày, và như vậy, tớ sẽ chẳng thể nói với cậu rằng tớ thích cậu.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, số ngày tớ được ở bên cậu chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Tớ đã quyết định coi tình cảm ấy chỉ là một cơn say nắng thoáng qua nhưng trong buổi học cuối năm, khi mà chúng ta cùng chơi trò nói thật, những câu nói của cậu, dù chẳng liên quan chút xíu nào đến tớ, lại khiến trái tim tớ một lần nữa nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Tớ quyết tâm muốn cậu biết được những cảm xúc đã và đang xâm chiếm trái tim tớ bao nhiêu ngày qua. Tớ quyết tâm rằng mình sẽ nói sau kì thi tốt nghiệp nhưng.......Cái chữ " nhưng " đáng ghét luôn xuất hiện và làm hỏng mọi nỗ lực của tớ ở phút cuối. Tâm trạng chán nản của việc làm bài không được tốt đã khiến tớ thực sự shock. Khi tớ trở lại với hiện thực cũng là lúc sân trường vắng hoe. Chính tớ đã tự đánh mất cơ hội của bản thân. Tâm trạng buồn chán được nhân đôi. Một lần nữa, tớ lại không thể nói với cậu rằng tớ thích cậu...Kì thi đại học căng thẳng đến gần, tớ và cậu, mỗi người một ước mơ nhưng cả hai đều phải tập trung học hành để đạt được ước mơ của mình. Thi thoảng chúng ta gặp nhau chỗ học thêm, cậu nhìn tớ và chào, còn tớ chỉ biết cười đáp lại. Cậu hăng say trò truyện với mọi người còn tớ chỉ thích im lặng lắng nghe, với tớ như vậy là đủ. Lần cuối cùng gặp nhau, chúng ta chỉ biết chúc nhau thi tốt và tớ thật sự muốn nói nhiều hơn thế nhưng có cái gì đó đã cản tớ lại. Lúc đó tớ thấy hơi nản. Còn giờ đây, tớ thực sự phải cảm ơn cái thứ đã cản tớ hôm ấy. Bởi vì kì thi đối với chúng ta rất quan trọng phải không? Tớ đã tự nhủ phải thi thật tốt, không chỉ vì tương lai mà còn vì ba từ bé nhỏ tớ luôn cất giữ. Liệu đến bao giờ tớ mới có thể nói ra?!?
Sau ba tuần thi cử căng thẳng, kiểm tra lại đáp án, tớ biết, tớ đã trượt đại học. Chán nản, tuyệt vọng, tớ tự hành hạ bản thân. Bao kì vọng, bao ước mơ đều tan biến. Tớ luôn thức đến 3-4h sáng chỉ để chơi điện tử hay bỏ ăn cả ngày chỉ để dán mắt vào màn hình vi tính. Tớ buồn hơn khi nghĩ về gia đình, bạn bè và cậu. Sao khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn vậy? Thất bại, tớ sợ khi nghĩ về nó, nhất là khi những người xung quanh nhìn tớ với ánh mắt không thể nào lạnh lùng hơn. Tớ chỉ biết co cụm lại và tự nhốt mình trong một thế giới im lặng và cô độc. Và tớ nghĩ đến cậu. Sau thi lớp mình hay lên facebook, cậu cũng vậy. Đôi khi tớ chỉ muốn viết lên wall của cậu ba từ mà tớ đã giấu từ lâu nhưng tớ sợ, sợ ánh măt mọi người, sợ những lời xì xào của các bạn,và tớ sợ nhất là thấy cậu thất vọng khi người tỏ tình với cậu chỉ là một người thất bại như tớ. Tớ sợ lắm, vì thế cho nên tớ, có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ có thể nói tớ thích cậu.
Sau khi bình tĩnh trước mọi việc, tớ bắt đầu cố gắng để trở lại như bình thường. Chúng ta vẫn hay trò truyện trên face, không riêng chúng ta mà là cả lớp. Cậu biết không, tớ đã xem một movie ca nhạc, trong đó có nói một câu "Trong tình yêu rất cần sự can đảm" và chính câu nói đó đã cho tớ dũng khí để đi tỏ tình với cậu. Tớ biết mình sẽ bị từ chối nhưng không sao cả vì tớ chỉ muốn cậu biết tớ đã thích cậu lắm lắm, rằng cậu thực sự là một chàng trai rất tuyệt, chỉ vậy thôi. Tớ quyết tâm lắm đấy nhưng khi tớ nghe chuyện cậu có bạn gái, tớ lại không thể nói ra, vì tớ nghĩ như thế là qúa ích kỉ với cậu và cậu ấy. Tớ chính thức dừng lại. Tớ sẽ chẳng bao giờ nói thích cậu đâu ^^
Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã cho tớ một năm cuối đầy kỉ niệm, đầy những cung bậc cảm xúc. Hi vọng cậu luôn hạnh phúc dù thật sự tớ không cao cả như vậy. Tớ thích cậu nhiều lắm cậu biết không? À, làm sao cậu có thể biết khi chưa bao giờ tớ nói nhỉ?
P/s: Truyện Sưu Tầm
{ 0 nhận xét... read them below or add one }
Đăng nhận xét